Lão đi thoăn thoắt vào nhà. Con gấu lao theo. Cổ họng nó cứ hục hặc liên hồi như bị nhồi bụi.
Đã ba thế kỷ trôi qua, trên ngọn núi Sầm này, chỉ có lão và lũ gấu là những kẻ hung hăng nhất. Lũ gấu thì hung hăng cướp phá lãnh thổ của những loài sống ven núi. Lão già thì hung hăng chống chọi với cơn đói, chứng tê thấp và thời gian. Nhất là thời gian.
Lão vẫn còn cảm thấy mình đáng ghét - khi mà ở tuổi 70, bị chẩn đoán sẽ liệt toàn thân sau một cơn tai biến - lão đã chuẩn bị cho mình một cái chết cho thanh thản. Ấy thế mà lão lại sống một mạch hai-trăm-ba-mươi-năm tròn. Nực cười thật, cái quan tài lão mua sẵn từ hồi ấy chắc nay đã mục nát thành bụi rồi.
Mà tất cả chỉ vì một bát cháo mộc hương ư? Không phải, đến giờ lão vẫn tự nhủ là không phải. Ai đời là vì một bát cháo - món ăn phổ thông nhất trong các món phổ thông - mà lão thành ra cái thứ dị nhân như thế này?
Nguồn: cungsangtactruyenngan.blogspot.com