Chết giấc giữa mùa đông
Gió lùa phai sắc nắng
Những ồn ào phẳng lặng
Ngọt sắt cũng hư không...
Mùa lạnh rồi mà nó không còn mảnh chăn nào để đắp. Những mùa đông năm xưa, nó lấy những dòng thư, tin nhắn gửi từ phương xa của anh em bè bạn người thân, đan thành chăn đắp. Ấm lòng.
Năm này thì khác. Nó phải nhắc lại là nó không còn mảnh chăn nào để đắp cả. Thư từ không. Tin nhắn không. Nó như rơi vào cõi vô định vớ vẩn nào đó. Sự vô định mà có thời nó mân mê, yêu thích, đã động viên nó bỏ trường học, bỏ bạn bè, bỏ thầy cô, bỏ cả cha mẹ để theo đuổi.
Bây giờ thì, nó đang chết giấc giữa mùa đông. Ngủ đờ ra như chết - cho những ai không hiểu.
Bây giờ thì, khi đã chẳng còn gì để theo đuổi, nó lại thấy như nó đang đạt được. Vậy là những điều nó tưởng là sai lại hóa thành đúng. Không còn chăn đắp nữa, nó trần truồng như thế mà sống. Có điều, bàn tay nó lại đang vô thức đan một mảnh chăn khác nữa. Nó quen như thế mất rồi...
*Nhân một hôm đọc lại Bà chúa tuyết của Hans Christian Andersen
2 nhận xét
nhận xétĐang đan chăn cho ai thế :v
ReplyChương trình "Chăn ấm cho em" thôi anh
Reply