Một vật thể mà chứa đụng cả bốn mùa: Đông mát lạnh, Xuân tươi mới, Hè ấm áp, Thu dịu dàng.
Chỉ nhỉnh hơn nửa gang tay một chút, mặt ngoài bo tròn xung quanh, đỉnh đầu khảm cái móc có lỗ tròn vừa đầu ngón tay trỏ. Da vàng, vẻ ngoài trơn bóng, họa tiết cầu kỳ, thân hình tỏa ra hơi thở mát lạnh, không quá đê mê nhưng lại rất quyến luyến.
Một cái móc tay giựt nhẹ là đã được thưởng thức hương vị quyến luyến của Hà Nội, không cần phải gấp gáp, mân mê nó trên tay để thưởng thức cái cảm giác mát lạnh nơi bàn tay, nơi những giọt nước chảy dài trên thân hình trơn trượt, đọng lại như một mùa Đông Hà Nội mang vị ẩm mát lạnh.
Tách... bụp... xì... Có hương nồng nồng tỏa ra từ chiếc miệng gắn móc tròn, nước vàng ròng, chảy thành dòng như suối đầu con thác, vẻ dịu nhẹ nhưng hương cay nồng. Cách... Cách... Cốc chạm cốc, vàng ròng sóng sánh ra ngoài, rồi trôi nhẹ vào cửa biển, lạnh miệng nhưng ấm lòng.
Một thoáng Hà Nội trong tôi
"Gửi tặng anh Gió, trong 1 phút say xỉn mất bình tĩnh, đệ viết bài kỷ niệm huynh 1 cốc bia vàng, 1 thời máu lửa"