Chần chừ

Con đường dài, hàng cây xanh mấy chục năm tuổi chia đôi hai làn đường, nó lăn dài trên đường, đầu to nhưng nhẹ, chân nhỏ nhưng nặng nó ung dung nhảy từng bước trên đường.

      Người mập trùng trục, mắt xoe tròn cô bé mắt đăm đăm nhìn nó từ phía xa rồi kéo kéo tay áo người phụ nữ, lắc đầu người phụ nữ rồ ga chiếc xe lao nhanh về phía trước, để lại đám bụi nhỏ lăn tăn trên đường. Thả từng bước chậm chạm trên đường, nó nhảy sát vào lề đường, gió thổi nhẹ nhàng người nó đung đưa theo từng nhịp.
     1... 2... 3... Ba chiếc ôtô lao nhanh sát qua bên nó, khiến đầu nó bật lên liên tục, cố gắng vươn người lên trên lề đường, đầu chạm lề đường rồi nhưng chân nó nặng quá, cả người bị kéo lại. Cứ thế nó cố gắng vươn lên lề nhưng chân đập đập dưới đất không thể ngoi lên được, bà cụ hàng nước bên cạnh nhìn nó cười khùng khục như đang khinh thường sự cố gắng trong vô vọng của nó...
     Tiếng xe gầm rú từ phía xa, chiếc xe lao chồm chồm tới trước như một con báo đen, cúi thấp người về phía trước người thanh niên cưỡi trên con báo đen đang lao hết tốc lực trên đường, lấp ló phía sau là chàng thanh niên trẻ đang nghe điện thoại, tiếng cười hềnh hệch từ cổ họng đầy đờm của 2 chàng trai, nghe mà muốn nổi da gà. Cô gái trẻ bước từng bước, tay giơ cao xin qua đường, đoàn xe phía trước "nhả ga" thả xe trôi chầm chậm trong dòng người, cơn lũ tới, tiếng gầm rú, báo đen lao chồm chồm tới bất kể phía trước là rào cản gì... COI CHỪNG(tiếng ai đó thốt lên)...
     ...Kétttttttttttttttttt... Tiếng phanh xe, tiếng hô hoán, tiếng va chạm... Hỗn hợp âm thanh tạo nên tiếng rít gào...
    Một bóng người văng ra xa, lăn liên tục mấy vòng rồi mới dừng lại, con xe trượt dài trên mặt đường bánh xoay tít... Bíp...Bíp...Bíp tiếng còi xe vang lên liên tục, phía sau dòng người ồ ạt chen lên, dàn xe phía trước vẫn đứng yên, đoạn đường trở nên hỗn loạn... Phía trước sự hỗn loạn là thân hình một cô gái trẻ, chiếc áo công sở dính máu, mắt chảy máu miệng rên rỉ.
  Một thoáng chần chừ... Người đi đường chần chừ, dòng xe chần chừ, bà hàng nước chần chừ... Và ngay cả những ánh mắt cũng chần chừ, một cơn gió mạnh thổi tới người nó lao nhanh về phía dòng xe, dầu đập đập xuống nền đường, nó muốn lao nhanh về phía trước - "Đừng chần chừ, sinh mạng vô cùng quý giá!".
Gọi cấp cứu...(Tiếng ai đó nói lớn) - Nhiều chiếc điện thoại được lấy ra, nhưng hình như điện thoại cũng chần chừ... Nhiều chiếc máy sáng lên không biết ai sẽ là người gọi trước - Còn đứng đấy làm gì? Đưa người đi cấp cứu...(Tiếng nói như hét lên).
  Những chiếc xe đầu hơi lùi lại, 1 người thanh niên đầu hơi cúi xuống, người phụ nữ ánh mắt thương hại, đầu hơi lắc lắc như muốn nói - "Không phải chuyện của tôi" - Taxi - Chiếc taxi lách vào lề đường, từ từ vượt khỏi dòng người hỗn loạn, bỏ lại phía sau tiếng gọi lạc lõng và đám đông chần chừ, nó nhìn qua của sổ chiếc taxi, chiếc xe taxi lao nhanh qua, nó nghe được giọng nói từ trái tim ai đó - "xui lắm, lỡ như... trên xe", trái tim đó run rẩy sợ hãi, rồi từ từ trái tim im lặng như vô cảm.
  Cánh cửa 1 chiếc ôtô phía trước bật mở, người đàn ông trên xe bước xuống, bước vội về phía cô gái trẻ, người không cao nhưng thân hình chắc nịch, nhấc bổng thân thể cô gái quay ngược lại chiếc xe. Rùng mình, người nó rung rinh, nó thấy 1 vết sẹo dài, 2 mắt sâu hoắm khi nhìn lướt qua người trung niên, những khuôn mặt sáng sủa phía sau khác hoàn toàn khuôn mặt tối tăm đấy, hành động này hình như hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt đó.
  Con báo đen nằm rên ư ử bên cạnh 2 người thanh niên, vết chầy dài gần gang tay, máu thấm lên chiếc áo sơ mi dài xắn đến khuỷu tay... Không còn sự chần chừ, nhiều người vây quanh không chần chừ, người đi đường không chần chừ, dòng xe không chần chừ... Những tiếng mắng chửi liên tục, 2 người thanh niên cúi thấp đầu, miệng lí nhí xin lỗi... "Cô gái sẽ nghe được lời xin lỗi chứ?"...
  Dòng người lại vội vàng xô đẩy nhau về phía trước, những khuôn mặt sáng sửa và lời bàn tán, nhấc bổng đầu, chân đập lạch bạch những khuôn mặt tối tăm đã làm thay công việc của nó, nó sẽ lại tiếp tục đoạn đường phía trước với cái nhìn chân thực hơn, đánh giá khách quan hơn với những khuôn mặt mà nó cho rằng là vô cảm.
Tư tưởng là hành động. 
Trong tất cả mọi hành động, chính nó bồi đắp cho thế giới nhiều nhất.
                                                                                 (Emile Zola)

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »